Thật Là Ngưỡng Mộ Một Vài Người
6h10’, nắng đã lên, chiếu khắp sân phơi đồ. Chợt nhận ra trong đợt dịch, khi còn ở làng đại học, để đón nắng, mình phải bắt ghế cộng với vài nhịp nhón chân lên. Nhưng bây giờ, ánh mặt trời chỉ cách mình một cánh cửa, một bậc thang, mình hờ hững.
Từ nơi mình đứng, một khoảng khá hẹp và dài ở phía đường chân trời, các tòa nhà từ thấp đến cao vẫn còn mờ ảo trong sương mù buổi sớm. Đằng xa, tòa nhà đối diện, hai bạn sẻ vừa đáp xuống, rồi lại bay lên, rồi đáp. Cứ ngỡ ở nơi gần trung tâm thành phố này hơn lúc trước, sẽ không được nghe tiếng gà gáy. Nhưng không, lũ gà đang được vỗ béo, cũng kịp cất tiếng gáy buổi sớm, hòa cùng với nhịp xe cộ từ nhiều phía khác nhau của thành phố.
Nếu từ tòa cao tầng kia nhìn qua, có phải bên này, nơi mình đang đứng, cũng tràn ngập sương mù. Điều đó có nghĩa là, mình ở đây chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bức tranh lớn. Như con thuyền giữa đại dương, chỉ lờ mờ thấy được hòn đảo muốn đến và hình như là cũng có vài con thuyền khác đang chênh vênh, mất phương hướng. Mọi con đường đều dẫn đến Roma, nhưng hòn đảo kia thì sao, khi bức tranh chỉ là một nửa sự thật từ mắt người quan sát?
Vì vậy, cho dù có đến được hòn đảo kia, hay bị gió, sóng hoặc một con thuyền khác xô đẩy, lôi kéo, nó lại tiếp tục theo đuổi hòn đảo kế tiếp. Dù thế nào đi nữa, nó cũng không tìm thấy được hạnh phúc. Chắc chắn cũng chẳng bình an chút nào khi cứ chao đảo, chao đảo, chẳng nhận ra được cuối cùng mình đang theo đuổi điều gì.
Lúc này, các tòa nhà đã nhẹ nhàng buông vai diễn của mình xuống để cùng với đêm quyện vào nhau. Chỉ còn lại lác đác vài tiếng xe cộ. Đoàn tàu vừa đi qua, từng tiếng còi to dần, to dần, rồi tắt lịm đi, trả lại màn đêm cho những bạn cây. Hàng cây liền vẫy tay chào, hít một hơi thật sâu, buông mình nhẹ nhàng, vào tư thế thiền định.
Như lạc vào cõi vô định của cây.
Như lạc vào cái vô tận của đêm.
Như nụ cười em bé đón một buổi chiều mưa sg.
Như điếu thuốc người cha bên cạnh phà vào cuộc đời.
Như lạc vào cái không biết của tình yêu.
Như tình yêu lạc vào cái không biết của cuộc sống.
Thật ngưỡng mộ những người có thể theo đuổi tình yêu của mình. Trong đám sương mù, mình thấy mình rất hèn.