Thiệc là bình thường.
Hôm nay, thực ra hôm qua, một ngày bình thường.
Lên xe khách, đi được tầm 30’, bác phụ xe bảo em ơi đổi chỗ cho em gái nằm ở cuối được không, dạ ocê, hai đứa làm quen luôn nhé, được hông em, cười.
Hẹn cà phê với bạn, quán cà phê tuyệt vời, nhạc, đèn, tranh, khoảng trống,… kể với nhau nghe vài câu chuyện bình thường.
Đạp xe lúc khuya, chút mùi hương hoa Tết ở quê vẫn còn, tiếng côn trùng, đêm tàn. Đêm đã tàn, chút ánh đèn chiếu lên sông để lộ ra những vết lằn chẳng thể xóa. Mà sông cũng chẳng bận lòng vì vết sẹo của sông cũng đã hóa bình thường.
Thiệc là bình thường.