Chào mưa!
Những cơn mưa chợt trở nên âm ĩ. Hồi xưa, vẫn luôn tự hỏi tại sao nhiều bài hát buồn, người ta hay có hình ảnh mưa, mưa rơi trước hiên nhà,.. mà không phải là nắng.
Thì ra là vì, hạt mưa rơi xuống, nó chẳng phải rơi vào đất, mà là rơi vào đại dương, biến mất chính mình vào trong đại dương. Nỗi buồn như mưa, ra đời khi đêm tối và biến mất tức tưởi vào đại dương.
Hạt mưa rơi vào đại dương, ta đánh mất chính mình, buông thả mình, vỡ tan trước mưa. Lạ thay là vỡ tan khi là tính từ, lúc lại là danh từ. Ta chẳng còn phân biệt được đâu mới là vỡ tan. Chỉ thấy lòng mình đã bình an hơn. Ngồi xuống, nhặt lấy từng mảnh vỡ, nhẹ nhàng chào mưa!