Chắc bàng còn đợi

Sự nặng nề của hơi thở kéo dòng suy nghĩ chậm chạp rời xa khỏi tâm trí. Theo hơi thở từ mũi tới trái tim đang ì ạch khởi động cho ngày mới rồi lại tan vào thinh không, cứ thế. Vòng lặp không ngừng, ngày đã tàn, khiến tôi chẳng kịp nghĩ xong một điều gì để viết ra cho một năm dài lê thê đã qua.

Đã qua, nhưng có cái gì thực sự đã qua chứ. “Một đám mây thì không bao giờ chết”. Dòng suy nghĩ này nối tiếp dòng suy nghĩ kia. Dường như thuật toán suy nghĩ của tâm trí đã quá tải ngưỡng suy nghĩ của chính nó.

Bạn tôi nói là tại vì mầy tham chứ, thật ra mầy nhìn lại đi, mầy có nhiều điều để hạnh phúc hơn nhiều người ngoài kia mà. Nghe rất thuyết phục bằng cách so sánh như thế. Nó làm tôi trách chính tôi tại sao không biết ơn hiện tại, điều kiện để hạnh phúc đã sẵn đó rồi mà.

Tết này, cây bàng trước nhà thay lá chậm hơn mọi năm, chắc là bàng còn đợi.